Nàng Thơ, Trời Giấu Trời Mang Đi

Anh ngày anh đánh rơi nụ cười vào em

  • Anh ngày anh đánh rơi nụ cười vào em
  • Có nghĩ sau này anh sẽ chờ
  • Và vô tư cho đi hết những ngây thơ
  • Em một người hát mãi
  • Những điều mong manh
  • Lang thang tìm niềm vui đã lỡ
  • Chẳng buồn dặn lòng quên hết những chơ vơ
  • Ta yêu nhau bằng nỗi nhớ
  • Chưa khô trên những bức thư
  • Ta đâu bao giờ có lỗi
  • Khi không nghe tim chối từ
  • Chỉ tiếc rằng em không là nàng thơ
  • Anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ
  • Tình này nhẹ như gió
  • Lại trĩu lên tim ta những vết hằn
  • Tiếng yêu này mỏng manh
  • Giờ tan vỡ thôi cũng đành
  • Xếp riêng những ngày tháng hồn nhiên
  • Trả lại
  • Sương mờ che khuất đồi
  • Đêm nào anh cũng ngồi
  • Lúc xa em anh thật sự
  • Chỉ nhớ mãi thôi
  • Tuy rằng mới bắt đầu
  • Tình yêu này như phép màu
  • Cứ cho là vì mình chỉ mới nói hẹn hò thôi
  • Nhưng vì em quá tuyệt
  • Nhìn đâu thì anh cũng duyệt
  • Cứ như đôi mình nợ nhau từ lâu quá nhiều
  • Đâu phải ai cũng hiểu
  • Rằng khi mình nhớ quá nhiều
  • Chẳng thể tập trung làm điều gì hết nữa
  • Xa là sẽ nhớ ngay
  • Xa là khóe mắt cay
  • Xa là chỉ thấy anh
  • Em cười đôi mắt lim dam
  • Xa là anh sẽ tìm
  • Sẽ nhìn em cho dù ngày hay đêm
  • Giá như ngay bây giờ được
  • Gặp nhau trước thềm
  • Thôi thì chỉ ướt mi
  • Do là nhớ quá đi
  • Chẳng hiểu sao trước kia
  • Ông trời lại giấu em đi
  • Thôi thì chẳng có gì
  • Do là anh yêu nhiều tại anh đó
  • Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay
  • Con đường đầy nắng hoa
  • Mà sao giờ anh đã xa
  • Em ngồi đây khóc to
  • Do trời lại lấy anh đi
  • Yêu là vì những gì
  • Sao phải buông khi
  • Chẳng thể rời xa
  • Gió mang cơn mưa
  • Về làm lòng ai não nề
  • Thôi thì chỉ ướt mi
  • Do là nhớ quá đi
  • Chẳng hiểu sao trước kia
  • Ông trời lại giấu anh đi
  • Thôi thì chẳng có gì
  • Do là em yêu nhiều tại em đó
  • Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay
00:00
-00:00
查看作品详情
Nàng Thơ & Trời Giấu Trời Mang Đi

927 94 5068

2021-9-25 22:51 samsungSM-N970F

礼物榜

累计: 0 108

评论 94